Món ăn Quán miết giáp – Rót nước vào mai Ba Ba
9 năm trước A A4.5kchia sẻ90kxemchia sẻ lên Facebookchia sẻ Twitter
Món ăn Quán miết giáp – Rót nước vào mai Ba Ba
Ở Thượng Hải, có nhà triệu phú họ Bành, một doanh thương cự phú ở đô thị. Ông nghiên cứu được món ăn rất hấp dẫn, mệnh danh là món “quán miết giáp” (rót nước vào mai ba ba). Ông chế một chiếc nồi đất, trên vung có đục một lỗ nhỏ vừa bằng đầu con ba ba chui lọt. Rồi cho ba ba vào nồi nước đem đặt lên bếp đun. Dĩ nhiên, một lúc sau nước nóng ba ba chịu không nổi phải tìm lối thoát và nó chỉ còn một cách duy nhất là cho cổ chui ra khỏi lỗ vung nồi, nhưng thân mình thì đâu dễ gì thoát khỏi. Nước càng nóng ba ba chỉ còn biết hả miệng chờ chết, thế là nhà cự phú họ Bành đàng hoàng ngồi đổ gia vị vào miệng ba ba (dầu, húng lìu, mỡ, thịt băm nhỏ) rồi bịt kín nồi hầm nhừ thành một món ăn mà họ Bành cho là “dzách lầu” ở trên thế gian này… Họ Bành thường ăn như vậy và thường làm cả trăm con một lúc để đãi khách.
Thế nhưng “ác giả thì ác báo”. Một hôm nhà họ Bành xảy ra hỏa hoạn, lúc ấy họ Bành đang say sưa trong giấc mộng sau một đại tiệc toàn là món miết giáp. Khi phát hiện ra hỏa hoạn, họ Bành tỉnh giấc thì đã muộn, lửa cháy chung quanh, luống cuống, họ Bành tìm không ra chìa khóa cửa. Vì là cự phú nên ông rất sợ bị bắt cóc và trộm cướp cho nên lúc nào cũng ở trong phòng kiên cố trên lầu, cửa sắt bao bọc vững chắc. Lửa cháy tứ tung kéo đến gần kề. Cùng đường họ Bành thấy còn một lối thoát duy nhất là chiếc cửa sổ, ông liền chui đầu qua song sắt, nhưng khốn nỗi thân mình to béo với cái bụng nước lèo không thể lọt qua. Lúc ấy xe cứu hỏa tới, vì đầy khói nên không thấy họ Bành, cứ phun nước vào mặt mũi làm ông chết ngạt, đồng thời trong phòng lửa cháy dần dần thui sống ông trong thật thê thảm. Nhìn cảnh ấy ai cũng liên tưởng tới món miết giáp của ông. Trước kia ông hành hạ những con ba ba vô tội hết sức tàn ác, thì bây giờ ông cũng bị chết trong trường hợp y hệt như những con ba ba nạn nhân của ông. Thật là luật nhân quả có vay có trả, lúc nào cũng cân xứng.
(Ảnh minh họa – cắt tiết ba ba)
Bản dịch khác – (Chùa Từ Đàm -Huế – chuatudam.org.vn)
Trong báo Tự Do số 1503 ra ngày 26-4-62 người ta có kể câu chuyện:
Nhà triệu phú họ bành người Thượng Hải, một danh thương cự phú ở đô thị, ông ta nghiên cứu món ăn đặt tên: “Quán miết giáp” (rót nước vào mai ba ba) cách làm: lấy một cái nồi đất, trên vung đục một lỗ nhỏ tròn bằng đồng bạc (ngày xưa) đổ nước lạnh, thả ba ba vào, bắt lên bếp đun, khi nước nóng ba ba tìm lối thoát, liền chui đầu vào lỗ vung, miệng há rộng ra, khi ấy mới đổ các thứ gia vị: Xì dầu, búng lĩu, mỡ nước vào miệng ba ba, rồi bịt kín vung và hầm nhừ. Món ăn ấy theo họ Bành thì thơm ngon tuyệt trần, mỗi khi có khách quý Bành thường khoe khoang và dĩ nhiên khách khen ngon lắm.
Một hôm nhà Bành bị hoả hoạn thình lình, trong lúc bành ngủ say sau một bữa tiệc “Quán miết giáp”. Họ Bành là triệu phú nên thường sợ bị bắt cóc tống tiền, y thường ngủ trên lầu kiên cố và khoá cửa phòng cẩn thận, vì vậy lúc nghe nóng Bành mở mắt thì lửa đã táp bốn phía, trong lúc hoảng hốt không thể tìm được chìa khoá để mở cửa, trong phòng chỉ có một cái cửa sổ tròn song sắt, Bành bèn chui đầu vào thì xe cứu hoả tiếp đến năm sáu chiếc, vòi rồng phun đại vào mặt Bành, bành chui ra không được thụt đầu vào không được. Chung quanh lửa cháy, trước mặt nước phun cho đến khi chết. Nhìn cảnh tượng ấy mọi người chung quanh đều thốt ra một câu: Đấy mới thật là “Quán miết giáp”.
Qua câu chuyện trên ta thấy, lúc thọ hưởng và thỏa mãn khẩu vị trên những đau khổ, quằn quại, rên xiết của động vật khác, ta tưởng là thú lắm, sung sướng lắm, bổ béo lắm. Nhưng khi chính ta lâm vào hoàn cảnh ấy ta mới thông cảm được thế nào là nước sôi lửa đốt. Chừng đó ta có oán hận ngọn lửa tàn ác kia sao lại dã man “thui” mình không một chút thương tiếc như thế, nó vẫn cứ mặc nhiên thiêu đốt, giống như họ Bành “rung đùi” lạnh lùng thản nhiên ngồi nhìn con ba ba thò đầu trong nồi nước sôi kia vậy. Quả là trước công lý mọi chúng sinh đều bình đẳng. “Khi ác nghiệp chưa thành thục, người ngu tưởng như đường mật, nhưng khi ác nghiệp đã thành thục họ nhất định chịu khổ đắng cay” (Kinh Pháp Cú)
Sát sinh có rất nhiều hình thức, nói chung thì hình thức nào cũng dẫn đến quả báo. Tùy theo hành động thô bạo hay tế nhị, cố sát hay ngộ sát mà có sự nặng nhẹ khác nhau. Tổ Quy Sơn dạy: “Giả sử bá thiên kiếp, sở tác nghiệp bất vong, nhân duyên hội ngộ thời, quả báo hườn tự thọ”. Nghĩa là dầu trải trăm nghìn kiếp, nghiệp tạo rồi chẳng mất, khi nhân duyên đầy đủ, quả báo trở lại mình. Thế nên, tất cả mọi hành động nơi thân khẩu ý phải e dè thận trọng, tránh gây nhân bất thiện. Bởi vì, một khi hạt giống đã gieo xuống đất không sớm thì muộn, lúc nhân duyên đầy đủ nó liền nảy mầm đâm chồi. Tích truyện Mục Kiền Liên sau đây sẽ chứng tỏ cho thấy việc sát sinh tạo sự oan trái, thù hận rất lâu dài.
Mục Kiền Liên là một vị đệ tử đứng vào hàng thứ hai trong Thập đại đệ tử của Ðức Phật, nổi tiếng về phương diện thần thông đệ nhất.
Một lần nọ đang trên đường hóa đạo, đi ngang qua núi Y Tư Xa Lê, Mục Kiền Liên bị bọn lõa hình ngoại đạo sát hại bằng cách xô đá từ trên núi xuống. Ðá rơi loạn xạ như mưa khiến nhục thân của Tôn giả dập nhừ tan nát.
Ðược tin này, các vị Tỳ kheo vô cùng thắc mắc, bèn tập họp lại để cầu thỉnh Ðức Phật chỉ rõ nguyên do.
– Bạch Ðức Thế Tôn, Mục Kiền Liên là người có thần thông oanh liệt, tại sao không dùng sức thần để đối kháng với ngoại đạo?
Ðức Phật giải thích:
– Các Tỳ kheo! Khi Mục Kiền Liên lâm nạn chẳng phải ông ấy không biết dự phòng mà bảo vệ cho mình khỏi tai nạn, nhưng thần thông không vượt qua nghiệp lực, vì thần thông không phải là biện pháp cứu cánh, người tu hành chẳng thể đi ngược lại lý nhân quả. Mục Kiền Liên (trong quá khứ làm nghề chài lưới) vì gieo nhân sát sinh nên quả nghiệp sát cần phải kết thúc đời này để được giải thoát vĩnh viễn.
Là một bậc thần thông biến hóa như Mục Kiền Liên còn không tránh khỏi nghiệp quả do mình gây tạo trong quá khứ, huống hồ chúng ta là kẻ phàm phu đầy nghiệp chướng lại không e dè sợ sệt tránh nghiệp sát ư! Thử nghĩ lại coi, mỗi ngày chúng ta sát hại bao nhiêu sinh mạng loài vật? Ở đây chỉ cần đơn cử một ngày giết một con cá thôi và một năm sẽ có 365 con chết, mười năm 3.650 con, rồi hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm cho đến trọn đời, chúng ta sát hại bao nhiêu? Ðương nhiên mỗi loài sẽ căm thù một ít, hờn oán chất chồng khiến cho oan oan tương báo, xoay chuyển trong vòng luân hồi lục đạo trả vay vay trả mãi mãi. Ðừng tưởng lỗ nhỏ không làm đắm thuyền, tội nhỏ không phải trả báo. Là Phật tử khá nên suy xét cẩn thận điều này. “Chẳng phải bay lên không trung, chẳng phải lặn sâu xuống đáy biển, dù tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi ác nghiệp đã gây” (Kinh Pháp Cú)
Những dẫn tích vừa qua đã cho ta hiểu sự báo ứng và oán thù về nghiệp sát. Thế thì theo thiển ý của tôi có lẽ ai ai cũng sợ sự khổ, sợ đau đớn, sợ tai nạn, sợ cực hình, nhất là luân hồi sinh tử. Vậy không lý do gì ta cứ gieo thêm nhân sát sinh nữa. Muốn không có quả ớt thì đừng trồng cây ớt, muốn hết khổ báo đọa đày đền mạng thì đừng nên sát sinh. Vả lại, khi nêu lên mục này, chúng tôi đã dùng hình thức tránh sát sinh để trình bày. Còn sau khi đọc xong đoạn trên, quý Phật tử đã hiểu rõ quả báo của sự sát sinh ghê gớm như thế nào. Có lẽ vì tình thương và tránh báo ứng, chúng ta sẽ không ác tâm đang tay giết hại loài vật cho đành.
Miệng người là huyệt mộ, bao tử là mồ chôn, thân là bãi tha ma đã dung chứa biết bao sinh mạng loài vật phải chết oan uổng đau đớn vì cái xác ô uế giả tạm này. Xét cho kỹ thân thể con người được đúc kết bằng huyết nhục, bằng oan hồn, bằng đau khổ của loài thú. Nghiệp ác chất chồng, oán thù đầy dẫy. Vả lại thân người chỉ tồn tại một thời gian rồi cũng hư hoại, tan rã, trả về với cát bụi. Một khi hơi thở ra không trở lại, hỏi có đem theo được cái xác thúi này không, hay cũng chỉ làm cho người đời ghê tởm, vùi sâu dưới ba tấc đất hoặc đốt thành nắm tro tàn vô dụng! Lúc ấy, bao nhiêu máu thịt của súc sinh tô bồi lên ta thể ta còn được lại gì? Rồi ai chịu trách nhiệm về những tội lỗi ấy? Mong rằng Phật tử nói riêng và nhân loại nói chung, ai cũng muốn an vui hạnh phúc thì đừng nên phá hoại sự sống kẻ khác.
“Ta lấy con mắt trí tuệ mà nhìn thì thấy hết thảy chúng sinh đều là cha mẹ của nhau. Tại sao ta lại bắt giết mà ăn thịt!” (Kinh Niết Bàn)
Trích từ tác phẩm: Tu Nhà – Thích Chân Tính
Hits: 29