Suốt thời thơ ấu, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi…vì bà chỉ có một mắt. Đó là lý do bạn bè trong lớp luôn chế giễu tôi- đứa con có một người mẹ tật nguyền, không toàn vẹn.
Tôi cáu bẳn và nói với mẹ ” Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười cho mọi người”. Lúc đó tôi chỉ là một cậu bé chưa đầy 10 tuổi, tôi chẳng để ý đến cảm xúc của mẹ, và chỉ muốn trốn thoát khỏi nhà càng xa mẹ càng tốt.
Từ đó, tôi quyết tâm phải học hành thật tốt, để giành được học bổng du học để thực hiện ước mơ của mình “ Tránh xa mẹ!” và tôi đã đạt được
Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ và hàng tháng gửi một ít tiền về cho mẹ xem như hoàn thành nghĩa vụ của người con đối với cha mẹ. Tôi không về thăm bà và cũng không cho vợ con về thăm. Có lần, vì nhớ cháu, bà đã lăn lội tìm đến nhà tôi.
Tôi đã xua đuổi bà như xua đuổi một kẻ ăn mày. Tôi không muốn bà lại gần con tôi, không muốn bà lại gieo bao lời đàm tiêu cho con tôi như tôi đã từng chịu đựng.
Thế rồi, thời gian cứ trôi qua, tôi vẫn bận bịu với công việc và mái ấm nhỏ bé của mình. Tôi không có thời gian suy nghĩ những vấn đề khác hay quan tâm đến ai ngoài gia đình mình, và bà cũng là một trong số người mà tôi đã vô tình lãng quên.
Nhân dịp họp lớp, tôi gặp lại những người bạn cũ. Vô tình, một cô bạn hỏi thăm sức khỏe tôi và gia đình, trong đó có nhắc đến mẹ tôi. Tôi mới sực tỉnh, đã quá lâu rồi tôi không còn để ý đến việc mình có một người mẹ. Tôi đã để mẹ vào một góc lãng quên.
Tôi về thăm mẹ vì một chút tò mò xem hiện giờ bà thế nào…
Một phút sững sờ như nghẹt thở, tôi không còn tin vào mắt mình. Trước mắt tôi không phải là hình ảnh của một bà già lụm khụm một mắt, mà là một bức ảnh bên áng hương nghi ngút.
Đến bên bàn thờ, tôi thấy một bức thư bà để lại cho tôi. “ Con yêu quý của mẹ, mẹ xin lỗi đã làm con xấu hổ với bạn bè, mẹ không phải người mẹ tốt để được con yêu thương kính trọng như những người mẹ khác.
Mẹ không thể cho con tất cả những gì con muốn nhưng con hãy biết rằng mẹ luôn yêu con hơn cả bản thân mình. Mẹ mong con sẽ sống tốt, hạnh phúc và hãy luôn nhìn cuộc đời màu xanh bằng đôi mắt yêu thương mẹ đã trao cho con, con nhé!”
Tôi như vỡ òa, hóa ra tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay đều nhờ có đối mắt của mẹ.
” Mẹ!” tôi kêu thật to, nhưng tôi biết giờ đây mẹ đã không thể nghe được nữa rồi… ” Mẹ ơi, mẹ ơi,”
Đó chỉ là một câu chuyện nhưng mong sao những người đang còn mẹ hãy yêu thương, trân trọng những gì mình đang có, Mẹ – chỉ có một trên đời!
Tôi còn nhớ trong một bài hát có câu hát” ..và một bông hồng cho những ai đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn. Rủi mai này mẹ hiền có mất đi, như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười, ngỡ đời mình không lớn khôn thêm, như bầu trời thiếu ánh sao đêm…”.
Hãy yêu thương và gửi những lời yêu thương đến mẹ khi còn có thể bạn nhé!
“Mẹ! Con yêu mẹ không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Con luôn lo sợ nếu một ngày nào đó mở mắt ra không còn có mẹ bên cạnh, con không biết sẽ ra sao… Mẹ hãy luôn khỏe để ở bên con mãi nha mẹ…!”
Nguồn : Source link vuonhoaphatgiao.com
Hits: 3