Tôi bồn chồn đứng giữa sân ga chờ mong chuyến tàu sớm nhất để trở về miền Bắc, nơi đang gồng mình gánh chịu nỗi đau của cơn bão số 5. Nghe tin bão về, lòng tôi thấp thỏm không yên, đâu đâu cũng là những mẫu tin về nước lên, về ngập lụt, mất tích, những cảnh chết chóc tang thương cứ hiển hiện trong trí óc làm lòng tôi không khỏi xót xa
Người con xa xứ là tôi đứng giữa đất người chỉ biết hướng về quê hương với niềm mong mỏi cho trời nhẹ bớt những cơn mưa, gió đỡ giật mạnh, những ngôi nhà sẽ thôi tốc mái,… bà con quê tôi sẽ lại yên bình.
Miền Bắc quê tôi ít khi phải chịu cảnh bão lũ dữ dội như mảnh đất Miền Trung, nhưng khi nghe đài báo bão, lòng tôi lại như có lửa đốt, sự lo lắng kéo đến ngập cả tâm hồn tôi, mấy chị em chỉ biết san sẻ động viên nhau.
Gọi điện thoại về nhà để hỏi thăm tình hình. Nghe tiếng gió, tiếng mưa rít qua điện thoại, át hẳn tiếng nói của mẹ mà tôi đứng ngồi không yên.
Mưa đến kéo theo những cơn gió hung tàn gào thét đập vào thanh cửa, mưa xối xả làm trắng cả đất trời ngoài kia.
Những cánh đồng tươi mới của quê tôi giờ ngập chìm trong dòng nước lũ đục ngàu và vô tình, cây cối không còn trụ vững bật cả gốc, đỗ ầm xuống lòng đường, lũ nhấn chìm những con đường, những ngôi nhà xiêu vẹo không còn dáng đứng, vật chất của cải và cả những bát cơm cứ lần lượt theo dòng lũ ra đi, cay đắng quá nhưng biết trách ai đây?.
Tôi bồn chồn nghĩ đến cảnh mọi người chạy lũ, một cảm giác sợ sệt bỗng ùa về, ngay lúc này mái ấm gia đình mới quý giá biết bao.
Ước gì tôi có thể cùng mọi người chống bão, chống lại những khắc nghiệt của thiên nhiên đang vây hãm. Tôi nhớ miền Bắc tươi đẹp, tràn trề sức sống đang phải oằn mình chống lại cơn bão mạnh.
Tôi không thể ngồi yên một chỗ trong khi những hạt mưa nơi đất người chỉ làm cho cuộc sống thêm màu sắc mà nơi quê nhà những giông gió cứ theo chân nhau ùa về, làm sao yên lòng khi ngoài kia quê nhà đang ngập chìm trong bão lũ. “Mưa gió mạnh là thế nhưng mẹ vẫn nói với con rằng gia đình không sao cả, con biết mẹ chỉ muốn con bớt lo lắng mà thôi”.
Còn đâu con sông yên bình, dòng nước trong veo vắt qua quê hương tôi buổi trước, còn đâu những xóm làng sớm trưa mùi khói bếp, còn đâu những hàng cây in bóng chiều qua. Bão đi, vết thương còn đọng lại.
Chỉ thấy mùi mưa hòa quyện với mùi nước mắt mặn chát bao trùm cả vùng trời, có đứa trẻ mới chập chững những bước đi đầu tiên khóc nức trong đêm vì thèm sữa mẹ, có những đứa con phải chít lên đầu chiếc khăn tăng, co rúm một góc khi trong nhà vẫn còn lênh láng những nước, có bà mẹ ôm thân xác đứa con mà nước mắt không ngừng rơi.
Những vợ chồng thẩn thờ nhìn đàn con nheo nhóc không miếng cơm ấm bụng, thẩn thờ nhìn dòng nước cuốn trôi đi tất cả. Từng bước bão đi qua là nổi đau thêm thắt lại, nhưng nỗi đau này ai thấu mà mưa chẳng dứt, gió vẫn thét gào.
Nuốt nước mắt vào trong, bà con quê tôi vẫn kiên cường chống lại thiên nhiên. Nhìn đống tan hoang đổ nát sau mùa mưa bão mà lòng không khỏi xót xa nhưng cố quên đi những tiếc nuối, đớn đau để đứng lên làm lại từ đầu.
Qua cơn bão, nụ cười sẽ lại nở trên đôi môi hiền hòa và ấm áp.
Nguồn : Source link vuonhoaphatgiao.com
Hits: 6