Miền Trung quê con ơi – xin mưa bão thôi qua đây


Đêm nay, bão lại về… Đứng ở một thành phố khác trông ngóng về quê hương mùa bão, chỉ mong trời nhẹ bớt mưa, gió bớt mạnh, đường bớt ngập, sông bớt đầy cho quê con được bình yên

Con vẫn luôn tự hào vì được mang trong mình dòng máu của con người miền Trung. Mảnh đất quanh năm lam lũ với những bộn bề lo toan, khốn khó… hết chống chọi với nắng gắt hanh khô, rồi lại gồng mình lên đương đầu với thiên tai bão lũ…

Những ngày này trời đang vào mùa mưa, bão lũ dồn dập kéo về mảnh đất nơi con sinh ra như muốn thử thách cái tính bền bỉ, vững chãi; như muốn thử lòng cái nết chịu thương chịu khó của những con người ở nơi đây…

Quê con ơi…

Con vẫn nhớ như in những cánh đồng lúa trổ bông ngập chìm trong vùng nước trắng. Bao công sức, bao giọt mồ hôi chát mặn nước mắt, người dân nghèo quê con đem thổi vào những hạt thóc trổ cây, những cánh đồng hoa màu chỉ chờ đến mùa gặt… 

Giờ đây, nhìn bát cơm của mình đang xuôi theo con nước mùa bão nổi, quê con ngậm đắng vào lòng, biết trách ai đây…

Nhìn cơn mưa xối xả, mưa trắng trời, trắng đất ngoài kia… mỗi đợt mưa rơi là mỗi lần quê con phải oằn mình lên để tránh lũ. Gió gào thét từng cơn, đập vào từng thanh cửa gỗ; hàng cây đổ xào xạt, nghiêng ngả theo từng đợt gió nổi; đêm hun hút bão về như muốn nuốt lấy cả quê con.

Rồi hình ảnh những con sông dữ tợn lên vì nước vẫn ám ảnh con khi cơn bão đi qua. Còn đâu con sông yên bình vắt ngang lũy tre buổi trước.

Nước chảy ồ ạt, dồn dập, cuốn hết tất cả mọi thứ trôi theo dòng lũ. Tiếng trẻ con khóc thét, tiếng người lớn buồn rầu nhìn ngôi nhà mình tan hoang theo từng bước bão…

Từ ánh đèn dầu leo lắt trong những căn nhà tạm bợ trông ra, chỉ thấy quê con mênh mông một biển nước. Mỗi năm, bao lần bão quét, khúc ruột miền Trung lại thương tổn, đau đớn thêm bấy nhiều lần…

“Có đứa trẻ mắt buồn nói mất cha… Có người mẹ già khóc gào tên con trong mắt bão… Có đôi vợ chồng nhìn đàn con nheo nhóc, đưa mắt nhìn ngôi nhà mất mái đã cuốn theo dòng lũ trôi…”

Con ước một lần ông trời thương lấy mảnh đất miền Trung… Đừng để nắng cháy khét da, đừng để lũ về quê con lại đói…
 

” Miền Trung vẫn oằn mình trong mưa lũ

Nước phù sa ngầu lên giận dữ

Nuốt chửng vào lòng những mái nhà tranh

Những cánh đồng xanh

Lúa thì con gái

Những con đường nối hai miền dài miết mải

Tất cả hoá thành bãi trắng mênh mông

Cơn bão qua nhanh

Phút chốc thôi bỗng như là truyền thuyết

Như giấc mơ đêm hư mà thực

Chỉ có hôm nay chẳng mơ nổi bao giờ:

Biết bao mái nhà… kèo cột đứng chơ vơ

Hoang tàn và đổ nát

Hàng cây mới hôm qua còn hồn nhiên nghe gió hát

Rễ chưa kịp bám sâu…

Nắng tắt mau

Cơn mưa chiều vẫn còn dâng trắng xoá

Người dân đã băng mình trong sương gió

Giúp nhau dựng lại mái nhà.

Ơi quê tôi!

Biết bao mùa nước mắt trộn phù sa

Dệt nên những cánh đồng óng ả

Để câu hò chiều nay

Nhắc người đi xa

Dẫu muôn vàn cách trở

Đừng quên một thời muối mặn gừng cay!

Câu hát chiều nay

Hãy thương người nhé!

Giọt mồ hôi ướt vai gầy áo mẹ.

Nhọc nhằn bao tháng năm xưa

Vẫn hiên ngang bước qua mùa nắng mưa

Oằn mình trong sương gió.

Và mỉm cười dẫu trong gian khổ

Để quê mình

đất sỏi hoá bát cơm thơm..”

Đêm nay, bão lại về…

Đứng ở một thành phố khác trông ngóng về quê hương mùa bão, chỉ mong trời nhẹ bớt mưa, gió bớt mạnh, đường bớt ngập, sông bớt đầy cho quê con được bình yên.

Chỉ mong người quê con mạnh mẽ, để qua bão lũ, con vẫn được thấy những nụ cười sáng, lấp lánh sau những nếp da nhăn…

Con thương lắm, quê con ơi!

 Bài viết: Miền Trung quê con ơi – xin mưa bão thôi qua đây

Kim Oanh 

 

 



Nguồn : Source link vuonhoaphatgiao.com

Hits: 3