Trong cuộc sống đôi khi con người ta đã bỏ qua rất nhiều điều, họ tưởng rằng mình rất sâu sắc, nhưng sự thật là họ lại rất nông cạn. Tại sao???
Tôi xin dành những lời này cho ai còn cha, còn mẹ. Bạn có một gia đình, thứ mà bạn nghĩ là tầm thường và dĩ nhiên nhưng hiển nhiên nó là một sự may mắn thật to lớn. Bạn có một nơi dừng chân ấm lòng để quay về sau những cơn giông tố của cuộc đời, trong khi có những đứa trẻ côi cút không nơi nương tựa trên cõi đời bao la này. Tôi dành lời này cho tất cả mọi người, dù bạn có thích hay không thích gia đình của mình, nhưng bạn biết không: cha, mẹ bạn thật sự rất yêu thương bạn, hãy tin vào điều đó, bởi, họ đã sinh bạn ra trên đời này, là bạn đã rút xương của mẹ để làm xương của mình, rút thịt của mẹ để tạo thịt cho mình, nhưng điều họ làm là gì, mẹ vẫn yêu bạn, vẫn đưa bạn đến với ánh sáng diệu kỳ của nhân gian, và nếu họ ghét bạn, tôi nói thật, họ đã không sanh bạn ra từ lâu lắm rồi đấy!
Nếu như bạn đang ngồi trước màn hình máy tính để đọc bài blog này thì chắc hẳn bạn cũng phải thuộc một gia đình trung lưu, nhỉ? Bạn than vãn về những bữa cơm bạn ăn, về đồ bạn dùng, về áo bạn mặc? Trong khi, đó là một điềm mơ ước quá xa xỉ của những đứa trẻ nghèo khó khác, những con người phải vứt bỏ những cái tôi trong lòng rồi lê lết khắp hang cùng, ngỏ hẻm để ăn xin, đưa tay ra và đành phải ăn lấy cơm thừa, canh cặn của kẻ khác, bạn nên nhớ, có hơn 25.000 người trên thế giới chết vì đói….mỗi ngày, nghĩa là, cứ trung bình thì khoảng 3 giây lại có một người chết đói. Có những đứa trẻ mà hằng đêm khi ngủ, chúng không mong muốn rằng ngày mai, mình sẽ tỉnh giấc, tỉnh lại ư: không phải, dẫu có thức giấc, thì cái chúng đối mặt có khác gì một cơn ác mộng? Cái cơ ác mộng đó là gì? Là những tủi nhục, hờn ghen mà người đời đã ném váo chúng, những đứa trẻ vô tội!!!!…
Bạn được đi học, được đánh vần những con chữ, được làm những bài toán nên làm sao bạn có thể biết được nỗi đau của những con người mù chữ, họ muốn học, nhưng rồi lại không biết là phải học bằng cách nào, họ nhảy cẫng lên mỗi khi phát hiện một tờ giấy nào đó, để rồi lại chột dạ, khi nhớ ra rằng mình không biết đọc,họ lạc lõng, mù loà và bất lực, đó, là một nỗi đớn buồn rất sâu, rất đau, sẽ làm sao đây khi sống trên cuộc sống hiện đại này mà không biết làm toán? Sẽ có khác gì một người vừa mù, vừa câm lại vừa điếc? Vừa bức bối, vừa mệt mỏi lại vừa khó khăn nữa!
Bạn nói mình học kém, bạn nghĩ mình lười biếng, bạn tự ti,….? Xin lỗi nha, nhưng mà bạn lầm to rồi đó! Bạn nghĩ mình được sinh ra là một điều hiển nhiên? Không đâu, để được sinh ra, bạn đã phải vượt qua hơn 200.000.000 cá thể và bơi một đoạn đường dài tương đương chiều dài từ TP. Hồ Chí Minh đến Hà Nội. Có những người đã bỏ cuộc từ đầu, nhưng còn bạn? Bạn là một trong số 100 cá thể duy nhất bơi được đến trứng, họ là những người rất kiên cường, lại mạnh mẽ, và đoàn kết nữa, nhưng sao chỉ có mỗi mình bạn được ra đời? Vì bạn là người được chọn, họ chọn bạn bởi vì họ tin rằng bạn là cá thể xuất sắc nhất, họ tin rằng bạn sẽ là người làm tốt hơn tất cả, bạn sinh ra là để thành công! Hãy sống luôn phần của hơn 100 người họ, hãy tận hưởng cuộc sống này, hãy nhớ rằng: Bạn vẫn còn một người anh em khác nữa, và ở trong mỗi lớp học vẫn còn một người học sinh khác, cũng như trong mỗi đất nước vẫn còn một người công dân khác!
Hãy sống cho hết mình, bạn ạ! Vì cuộc sống này…thật sự rất mong manh!…..!!!
Nghiêm Tâm – Vườn hoa Phật giáo
Nguồn : Source link vuonhoaphatgiao.com
Hits: 4