Tôi còn nhớ như in buổi sáng mẹ gồng mình cõng tôi chạy lũ. Khi đó, tôi mới hiểu tổ ấm không nhất thiết là nhà cao, cửa rộng. Tổ ấm là nơi nào có trái tim của người mẹ sưởi ấm cho con. “Màn trời chiếu đất” cũng là tổ ấm, khi mẹ luôn ở bên, ôm trọn lấy con bằng cánh tay run lên vì lạnh.
Ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới kéo về, lại thêm mưa lớn khủng khiếp, nước lũ ở các con sông từ Thừa Thiên – Huế đến Hà Tĩnh dâng lên rất nhanh và khiến nhiều khu vực miền Trung bị cô lập. Nhìn cảnh nước lũ như đang chờ chực để nhấn chìm tất cả mà lòng tôi như lửa đốt. Nước dâng ngập nhà cửa, phố xá, nước làm tắc nghẽn giao thông, làm trì trệ nhiều hoạt động… Và dòng nước nước vô tình ấy lại nỡ cuốn theo sinh mệnh của biết bao con người.
Miền Trung ruột thịt!
Nơi đó tôi thấy những ngôi nhà bị nhấn chìm trong biển nước, tôi cũng thấy cảnh mấy chị em trong cùng một gia đình nọ, mất cha mất mẹ, ngồi túm tụm trong một góc và khóc nức nở, lạnh đến run người mà chẳng có lấy một hạt cơm vào bụng, tôi còn thấy nhiều người bị kẹt trong dòng nước, đôi bàn tay thò qua mái nhà cầu cứu, hay những ông già, bà lão ngồi chơi vơi trên những ngôi nhà xiêu vẹo không còn dáng đứng.
Đau thương, mất mát, chia ly… Con người gồng mình mà chống chọi rồi đôi khi cũng cảm thấy bất lực trước trời đất bao la! Tôi hướng ánh mắt về miền Trung thân thương với tất cả tấm lòng của một người con xa quê đang mong mỏi được trở về…
Lũ tràn về. Gió thét gào. Mặt biển dậy sóng giận dữ. Và lạnh. Và buốt. Và tiếng người í ới gọi nhau trong những cơn gió cuồn cuộn. Tiếng được. Tiếng mất. Chỉ còn những bóng người mờ nhạt trong cái khung nền ảm đạm…
Quê nghèo miền Trung, năm nào lũ lụt cũng thi nhau kéo về. Từ ngày tôi biết nhận thức tới giờ, chưa có năm nào là không có bão. Có năm, lũ về chỉ trong một đêm, sáng thức dậy đã thấy mênh mông nước. Tôi bồn chồn khi nghĩ đến cảnh mọi người tất bật thu dọn nhà cửa. Tôi còn nhớ y nguyên buổi sáng mẹ gồng mình cõng tôi chạy lũ. Khi đó, tôi hiểu tổ ấm không nhất thiết là nhà cao, cửa rộng. Tổ ấm là nơi nào có trái tim của người mẹ sưởi ấm cho con. “Màn trời chiếu đất” cũng là tổ ấm, khi mẹ luôn ở bên, ôm trọn lấy con bằng cánh tay run lên vì lạnh.
Tôi vẫn nghe tiếng mẹ bình tâm trong điện thoại: “Mưa gió bình thường thôi, ở nhà không sao đâu, chuyên tâm mà học đi”. Nhưng tôi biết mà, mẹ chỉ nói như vậy để tôi bớt lo lắng.
Lũ chưa kịp rút lại nghe tin bão sắp ùa về. Miền Trung lại sắp phải chịu những trận gió gào thét, những cơn mưa dày nặng trĩu và dòng nước thì cứ chực cuốn trôi đi tất cả mọi thứ. Nhưng hãy cố gắng và mạnh mẽ lên nhé miền Trung thân yêu.
Một miền Trung mà bấy lâu vẫn lặng lẽ hứng chịu nỗi đau cho đất nước. Một miền Trung không được sự ưu ái của thiên nhiên nhưng vẫn luôn mỉm cười, luôn vươn lên số phận. Một miền Trung vẫn đong đầy những hình ảnh chan chứa tình yêu thương dẫu mưa bão thét gào: Một anh thanh niên lao mình giữa dòng nước để cứu hai đứa trẻ đang chới với trong dòng xoáy cuồn cuộn, những gia đình san sẻ cho nhau mấy gói mì tôm pha với nước lũ đục ngàu, những em bé lặng thinh không quấy khóc… Tất cả đã tạo nên một hình ảnh miền Trung mà khi nhắc đến tôi và chúng ta đều phải cúi đầu ngưỡng mộ.
Nguồn : Source link vuonhoaphatgiao.com
Hits: 5